Tuệ An nghe vậy giận dữ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm A Trúc.
Phương mama thở dài một hơi, đứng im không động đậy. Chuyện này đúng là lúc trước bà không biết cụ thể ra sao, nhưng từ tình hình cũng đoán ra đôi chút, mặc kệ chuyện như thế nào, tóm lại khi nói ra vẫn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của phu nhân, nay phu nhân đã qua đời, nếu có người bôi bác danh dự phu nhân, bảo cô nương làm sao chịu nổi? Cho nên hôm đó Tuệ An hỏi, bà mới do dự quanh co không muốn nhắc đến chuyện này. Bà nghe được A Trúc nói cũng sợ hết hồn, nhưng trong lòng càng biết A Trúc sẽ không nói dối, thật ra sợ là cô nương cũng tin, mới hoảng hốt như vậy, không kiềm chế được bi thương và phẫn nộ cũng là chuyện thường tình.
A Trúc lại dập đầu mấy cái, ánh mắt khẩn khoản nói:
“Những người năm đó hầu hạ bên cạnh phu nhân, đến nay chỉ còn duy nhất nô tỳ. Nô tỳ được lão Hầu gia và phu nhân tin tưởng, có thể bảo toàn tính mạng, sống đến bây giờ đã là sung sướng lắm rồi. Nô tỳ vẫn nghĩ sẽ mang chuyện này vào quan tài, không ngờ cô nương đã đến hỏi, nô tỳ nào dám dối gạt nửa câu. Chỉ cần cô nương ra lệnh một tiếng, nô tỳ không nói hai lời, lập tức sẽ đoàn tụ với phu nhân dưới suối vàng, khiến cho chuyện này hoàn toàn biến mất trên cõi đời.”
Lúc này Tuệ An đã bình tĩnh trở lại, nàng vịn tay Phương mama ngồi xuống, thở hổn hển hồi lâu, mới nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-nu-hau-mon/486184/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.