Lý Vân Sưởng trước mắt khiến cho Tuệ An ngây ra, trong con ngươi quen thuộc đang phản chiếu lại bóng hình nho nhỏ của chính mình, giữa mâu quang như nước tản ra một loại cảm giác như thân thiết lại chiều chuộng, ánh mắt như vậy làm cho người ta như đang thấy mình chìm vào sủng ái vô hạn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được hắn nhìn, sẽ được bảo bọc mình trong đó, trở thành người hạnh phúc nhất, ánh mắt đó cũng là thứ mà kiếp trước nàng hằng ước ao, nhưng mãi mãi cũng chưa từng có được…
“Này, cô là kẻ ngốc sao? Sao nói với cô mà cô cứ như người gỗ chẳng có phản ứng gì thế, bây giờ lại nhìn chằm chằm Thất hoàng huynh ngẩn người, thật là buồn cười.” Một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai, Tuệ An mới vội vàng tỉnh táo, mặt mũi đỏ bừng, lúc này mới nhìn rõ người đang nói chuyện với mình.
Cô gái này nhìn qua ước chừng mười lăm tuổi, áo vàng thêu một cành mẫu đơn đỏ viền bạc đua nhau khoe sắc, thắt lưng bằng gấm xanh lam. Dưới váy dài lộ ra một đôi giày cẩm tú nhỏ nhắn, trên mũi giày găm một hạt trân châu to bằng ngón tay cái, nàng tóc mây búi cao*, phía trên là trâm vàng khảm bảo thạch, bảo thạch có hồng có lam, ánh mặt trời chiếu vào, vừa nhìn đã biết chính là cống phẩm thượng đẳng do Nam Cương tiến cống.
Nàng không chỉ toàn thân cao quý, diện mạo lại càng mắt phượng mày ngài, dịu dàng tuyệt mỹ, nhìn kỹ có sáu bảy phần giống với Lý Vân Sưởng, chỉ khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-nu-hau-mon/486206/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.