Tháng chín mùa thu vàng, đáng lẽ ta đang trên đường xuất giá, giờ lại cùng Thải Hoàn dắt xe ngựa ra khỏi thành. Sáng sớm, ta vừa đến cổng thành, xe ngựa của Dương Trầm đã chặn đường. Ta được mời lên xe, Dương Trầm đang ngồi uống trà: “Mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, suýt chút nữa quên mất chuyện của nàng. Giờ nàng đã tự do, ở kinh thành này muốn làm gì thì làm, vẫn định đi đâu?"
Ta cúi đầu: "Vương gia đã cho thần nữ tự do, đương nhiên thần nữ muốn đi đâu thì đi đó."
Không khí trong xe trở nên im lặng, rất lâu sau, Dương Trầm thở dài: "Kha Châu là nơi không tệ, địa khế ta đã đưa cho nàng rồi, vậy thì đến đó đi."
Ta không trả lời, một lát sau, một miếng ngọc bội rơi xuống trước mặt, trên đó khắc chữ "Cửu".
"Cất kỹ, nếu có chuyện gì, đeo ngọc bội này, không ai dám cản nàng."
Ta nhặt ngọc bội lên, cúi đầu thi lễ: "Đa tạ Vương gia."
Vừa xuống xe định đi, ta lại bị gọi giật lại. Dương Trầm vén rèm xe, nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Nhị muội, thế đạo bên ngoài hiểm ác như vậy, sao nhất định phải rời đi?"
Ta ngẩng đầu, mỉm cười: "Vương gia nói đùa rồi, thế đạo này, nơi nào mà không hiểm ác chứ?"
Dương Trầm nói: "Vương phủ của ta thanh tịnh nhất..."
Ta ngẩng đầu, mỉm cười: "Vương gia biết mà, chí hướng của thần nữ không ở đây."
Dương Trầm nhìn ta rất lâu, rồi rèm xe hạ xuống. Khi xe ngựa đi khuất, ta mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/2695727/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.