Cổ Hằng gần đây có chút bực bội nhưng lại không biết vì sao lại thế.
Cổ gia đã chậm rãi được chấn hưng sau lần gặp đại họa đó, lần diệt gian này cũng là đệ tử Cổ gia nổi bật nhất nhưng lại mất đi một thiếu niên có tư chất cự phẩm làm hắn tiếc hận không thôi. Nhưng đây cũng không phải nguyên do làm hắn thấy bực bội.
Cổ Hằng đem quyển sổ trong tay để qua một bên: “Nhân Thành thúc, hôm nay trước tiên cứ như vậy đi.”
Cổ Nhân Thành cầm quyển sổ nói: “Vậy được, nhưng tâm trạng của gia chủ dường như không tốt, hay là đi nghe một khúc để thả lỏng tâm tình đi.”
Cổ Hằng ừ một tiếng: “Nhân Thành thúc biết nơi nào không?”
Cổ Nhân Thành cười cười: “Nghe nói vị tiểu quan Thư Mặc kia cầm nghệ không tồi, sao gia chủ không ngại mà nghe y đàn một khúc?”
“Nga, Thư Mặc a.” Cổ Hằng nhăn mày lại, hắn đã lâu không qua chỗ của Thư Mặc, từ sau khi hắn đông ý thỏa hiệp với đối phương thì các loại tâm tình quái dị chua xót liền biến mất hầu như không còn, hứng thú mà hắn dành cho y cũng đã ít đi không ít.
Bất quá hôm nay đột nhiên nhắc tới làm hắn chợt nhận ra Thư Mặc còn có cái tài đánh đàn cao siêu kia a. Hơn nữa đối với cầm kỹ của y hắn cũng thật sự bội phục, tựa hồ là sau khi bắt Thư Mặc về Cổ gia thì y cũng không đàn cho hắn nghe khúc nào nữa.
Nói đi liền đi, Cổ Hằng cùng Cổ Nhân Thành tạm biệt nhau, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-trong-anh/1706175/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.