“Y nói ‘được’?” Ngữ khí Tần Phong âm lãnh hỏi.
“Vâng!” Thị vệ thành thật bẩm báo.
Sắc mặt Tần Phong tối sầm, phất tay cho người lui xuống.
Hắn mở bức hoạ cuộn tròn được gữ gìn cẩn thận, người trong tranh y phục như lửa, nụ cười trêи môi yêu diễm cực kỳ, đúng là bộ dạng Thư Lộng Ảnh khi sắm vai Thư Mặc……
Tần Phong nhìn người trong bức họa, ánh mắt thoáng xẹt qua tia bi thương khó giấu.
“Sư phụ, đều như vậy, người vẫn luôn muốn rời khỏi ta……”
“Ngươi hà tất buộc ta phải bóp nát hi vọng của ngươi……”
……
Sau khi võ công của Thư Lộng Ảnh bị phế, Tần Phong không còn động đến y. Nhưng đêm nay không biết vì sao, Tần Phong lại lần nữa điên cuồng.
Thư Lộng Ảnh cau mày tiếp nhận, ánh mắt không tiêu cực nhìn màn giường. Y chỉ nghĩ đêm nay cứ qua mau một chút……
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Tần Phong thoáng nhìn qua ánh mắt đối phương, hắn chỉ cảm thấy thân thể y tuy đang ở đây nhưng tâm lại đang ở một nơi khác.
Thư Lộng Ảnh không trả lời Tần Phong, lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Đã nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn không chịu nói chuyện với ta sao?” Thanh âm Tần Phong mang theo chút run rẩy, “Ngươi hận ta như vậy?”
Có thể không hận?
Thư Lộng Ảnh nghĩ trong lòng.
Tần Phong nói yêu y, vậy hắn có bao nhiêu yêu y? Tình yêu này, vĩnh viễn chỉ là lý do để hắn giam cầm y, tổn thương y. Thư Lộng Ảnh thật sự rất kiên nhẫn mới có thể chịu được tới bây giờ.
Hôm nay, y chỉ đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-trong-anh/397899/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.