Vân Liệt Diễm cũng đốt lá thư thành tro. Nàng đau lòng cho sự ngốc nghếch của nữ tử kia, rồi lại oán hận sự yếu đuối của nàng ta. Nàng ta có quá nhiều, cho nên ông trời mới ghen tị, ghen tị tất cả mọi thứ của nàng ta. Rồi ông trời đã giáng xuống cho nàng ta một vấn đề nan giải.
Không may, nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn kia. Nàng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng giãy dụa lúc đó của nàng ta. Cuộc đời của nàng ta đã quá “thuận buồm xuôi gió”, thế cho nên với một khoảng thời gian khó khăn ngắn ngủi cũng đủ lấy đi toàn bộ sức lực của nàng ta, rốt cuộc cũng không đứng lên nổi nữa.
Thế nhưng cho dù như thế nào, nữ tử kia trong lòng Vân Liệt Diễm vẫn là một người đáng để tôn kính. Dù sao, nàng ta không giống với những người khác, khi mệt mòi sẽ bỏ mặc chính con cái của mình. Nàng ta không những không bỏ mặc nàng, mà còn còn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu thương nàng, đến chết cũng muốn để lại toàn bộ sinh mệnh của mình cho nàng.
Cho dù nàng ta đã làm ra bao nhiêu quyết định ngu xuẩn trong tình yêu, nàng ta vẫn là một vị mẫu thân tốt. Vân Liệt Diễm là cô nhi, từ lâu đã không biết cái gì là tình thương của cha, tình thương của mẹ. Thế nhưng nữ tử đã mất đi nhiều năm kia lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phượng Tâm Nghiên lưu lại ngoại trừ Thủy Tinh cầu cùng bức thư này ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/1703603/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.