Phượng thành, kinh đô phồn hoa của Nam Đường.
Một đứa nhỏ có tướng mạo cực kỳ đáng yêu, nghiêm trang mang theo một đám người đi đến tòa thanh lâu lớn nhất Phượng thành.
Lúc này, bạn nhỏ Vân Thiểm Thiểm ngồi trong một chiếc kiệu tám người khiêng, nhàn nhã ăn mứt quả.
Nó sở hữu dung mạo mà tất cả mọi người nhìn thấy cũng không nhịn được hít hà một hơi, từ bà lão tám mươi tuổi cho tới em bé vài tuổi, nhìn thấy hắn cũng muốn phun máu mũi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo tới không thể bắt bẻ được một phân, mang theo một chút phúng phính trẻ con, làn da trong suốt phảng phất như quả bồ đào bị sương sớm gội rửa, tưởng chừng như muốn búng ra nước. Chỗ không ai chịu nổi chính là đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lông mi dài như một chiếc bàn chải nhỏ phủ đầy hai con ngươi. Tuy nhiên, thứ khiến người ta bị thu hút nhất chính là đôi con ngươi màu tím.
Giống như đóa hoa Tử La Lan trong câu chuyện thần thoại, loé lên như ngôi sao sáng chói ánh hào quang, mang theo một chút tà vọng cùng xinh đẹp.
“A… Là thiếu gia, là thiếu gia!” Đường phố Phượng thành lập tức xuất hiện một mảnh hoan hô. Hoa tươi, đồ ăn vặt, châu báu không ngừng bay tới chiếc kiệu của Vân Thiểm Thiểm. Vân Thiểm Thiểm rất bình tĩnh, phân phó hạ nhân cất kỹ từng thứ một, sau đó nắm đôi bàn tay bé nhỏ trắng trẻo, chào hỏi mọi người.
Lại khiến cho từng tiếng hét vang lên.
...
Thời gian quay trở lại đại hội lựa chọn người thừa kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/1703623/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.