“Nếu như có một nam nhân nguyện ý lừa gạt nàng cả đời, đó cũng chưa hẳn không phải là một loại hạnh phúc. Thế nhưng ngay từ đầu nàng đã biết, nam nhân này chỉ lừa gạt nàng một khoảng thời gian ngắn mà thôi”
— Vân Mộng Vũ —
“Bảo vệ một người đã mất, cuộc sống sau này của hắn sẽ chỉ còn là một màu trắng nhợt nhạt. Địa vị, quyền thế, thật sự có thể so sánh với nụ cười giai nhân hay sao?”
— Hiên Viên Phong —
“Nếu ngươi đi vào Tử Vong Sơn Mạch thì Diễm nhi phải làm sao bây giờ? Không có nội lực của ngươi chống đỡ, nàng có thể đợi đến khi ngươi trở về sao?” Vân Phụng Khải lo lắng, hỏi.
“Ta sẽ trở lại thật nhanh. Ta còn có một vật có thể giúp nàng chống đỡ được đến khi ta về” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, lấy một miếng ngọc phát sáng từ trong ngực mình ra.
“Lão đại, không thể!” Diệp Khuyết là người đầu tiên ngăn cản. Nếu làm như vậy, chẳng phải lão đại sẽ lâm vào nguy hiểm hay sao?
“Đây là…” Ngoại trừ Diệp Khuyết ra thì những người khác đều không hiểu.
“Quyết định như vậy đi, ta sẽ lên đường ngay bây giờ” Hàn Chỉ đeo khối ngọc kia vào trước ngực Vân Liệt Diễm, sau đó vận công cho đến kia miếng ngọc đó chuyển từ màu trắng sang đỏ thẫm mới thu nội lực lại.
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại trắng như mảnh giấy, lúc đứng dậy thậm chí còn có một chút run rẩy. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì đi ra ngoài, không để cho người khác phát hiện hắn ra.
Diệp Khuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhi-tu-di-nang-cua-mau-than-hoa-than/1703672/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.