Lần này, lời thuyết phục thẳng thừng từ đáy lòng của Nguyệt Linh không còn kích thích cảm xúc tiêu cực trong lòng Tuyết Nặc. Ngược lại, anh trở nên thất vọng. Anh thu lại bàn tay vuốt ve mắt cô chuyển sang xoa mái tóc dài bạch kim của cô, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia, vẻ mặt quyến rũ bá đạo ban đầu giờ đây xuất hiện mỏi mệt, đôi mắt đỏ tươi toàn sự chua xót.
Dù anh có cưỡng ép, cố chấp bao nhiêu mà vẫn không có được tâm của cô thì còn ý nghĩa gì chứ? Những người đàn ông cường đại đều mất đi cô, kể cả anh, là họ dùng biện pháp quá mạnh, họ ép cô chỉ có hai lựa chọn một là chiến hai là chạy.
Nếu không anh cũng có thể làm giống như Cung Huyền Lạc phá hủy ý chí của cô. Hoặc đánh gãy tay chân cô như cách của tên căn cứ Tây Hồ kia. Nhưng bọn họ đều thất bại. Có phải lý do thất bại là vì họ quá nhân từ, không nỡ làm cô bị thương?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như anh thật sự phá hủy toàn bộ ý chí của cô, tay chân cô, có phải cô sẽ không còn khả năng chạy trốn?
Ánh mắt Tuyết Nặc trở nên thâm trầm, lạnh lùng nhưng vẫn có chút dịu dàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260388/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.