Nguyệt Linh quay người lại, không chút lưu tình rút ra khỏi vòng tay cậu. Cô không nhìn cậu mà cúi đầu xuống, dường như bình tĩnh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Hơi thở của Cung Huyền Lạc hơi dừng, chớp mắt một cái mới đáp: “Em đang trên đường đến căn cứ Tây Hồ, Tư Đồ Lẫm đã mất tích không rõ ở đâu. Gần đây, tang thi lại hoạt động quá mức hung hăng ngang ngược, bọn em muốn làm hòa với căn cứ Tây Hồ, cùng chống lại tang thi.”
Nguyệt Linh né tránh ánh mắt cậu, nhìn về phía sau lưng cậu, hỏi: “Xe của em đâu? Đừng nói em đi bộ ngàn dặm để đến đây nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đương nhiên là không rồi!” Cung Huyền Lạc lập tức phủ nhận, cậu giải thích: “Máy bay của em đậu cách đây một cây...” Nói một nửa, cậu dừng lại, im lặng nhìn Nguyệt Linh. Cậu biết lời nói dối của mình đã đến hồi kết, cậu không thể nào giải thích tại sao cậu lại dừng máy bay nửa đường, chạy bộ đến đây.
Tuy nhiên, dù biết lời nói dối của mình đã bị chọc thủng lưới, nhưng nét mặt của cậu không hề hoảng sợ, thay vào đó là vẻ mặt vô cảm.
Đôi mắt trong veo của Cung Huyền Lạc nhìn chăm chú Nguyệt Linh, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260391/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.