Lúc này, tiếng nước róc rách vang lên, hình như bọn họ đã đến nơi gần sông.
Sở Hồng Hà bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Linh. Đôi mắt đào hoa lại mỹ lệ kia âm trầm nhìn chằm chằm mặt cô, quét tới quét lui mấy lần, cuối cùng, cười nhạo một tiếng: “Đúng là xấu không tả được.” Một tay anh ôm lấy eo cô, để cô đứng thẳng người, lại bóp chặt cằm cô nâng lên, khiến mặt cô càng gần mình, “Đêm đó, cô cứ mãi bảo phải nhìn mặt cô, chính là để dọa tôi sợ mà lui?”
Anh ta thực sự biết cô là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý, không hề hoảng sợ. Cô bình tĩnh nhìn lại anh, không chút nào yếu thế đáp: “Đúng vậy. Giờ anh biết tôi xấu rồi, không bằng niệm tình một ngày phu thê thả tôi đi đi. Về sau tôi không bao giờ dây dưa anh nữa, anh có thể thoải mái đi tìm người khác xứng đôi hơn.” Giọng nói trầm ổn của cô tựa như dòng suối chảy êm ả, truyền vào tai anh. Trong lòng vừa động, không khỏi ôm chặt cô hơn, cứ việc người cách tầng tầng xích sắt kia, lòng anh vẫn thấy thỏa mãn an tâm.
Vì cái gì nhất định phải là cô ấy?
Sở Hồng Hà chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260415/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.