Đối mặt với khuôn mặt tang thi máu thịt trộn lẫn, tái nhợt, sưng tấy này một lần nữa, Biên Lãng không để lộ ra chút cảm xúc tiêu cực nào vì đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hắn chăm chú mà nhìn vào đôi mắt đen của cô, thứ duy nhất giống với nhân loại, nhìn nhìn nửa ngày, cuối cùng ngượng ngùng nghẹn ra được một câu: “Xin lỗi.” Nói xong, lấy ra mặt nạ trước đó, đeo lại cho cô một cách cẩn thận.
Nguyệt Linh im lặng đợi hắn đeo xong, sau đó liền xoay người rời đi, không hề muốn cùng hắn nói thêm một câu.
“Chờ chút, cô định đi đâu?” Hắn lại một lần nữa đứng trước mặt cô, nhưng lần này lịch sự hơn nhiều, hai tay hắn thận trọng chặn trước vai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh thờ ơ mà vòng qua hắn, tiếp tục đi, “Một sinh vật như tôi, còn có thể đi đâu nữa?”
Biên Lãng lại một lần nữa kiên trì ngăn cản cô, thuyết phục: “Nơi này hoang vu nguy hiểm, cô đi với tôi đi.”
Cô bực mình khi phải dừng lại, không nhịn được nữa mà trừng mắt nhìn hắn, gầm nhẹ: “Đối với tôi, thứ nguy hiểm không phải tang thi, mà chính là con người như anh đó. Anh hiểu rồi chứ?”
Biên Lãng coi như không nghe thấy, cứ một tấc lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260426/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.