Diệp Oanh Khê dựa vào khung cửa chống đỡ thân thể, có chút mệt mỏi, liếc người đứng bên cạnh cửa một cái, lớn tiếng nói: “Đây là nhà của tôi!”
Trần Đạp Tuyết nhìn cô nhóc mặc quần trắng trước mặt, rồi lại nhìn thoáng qua căn phòng không có ai, lỗ mũi chua xót, lôi kéo mẹ bên cạnh, làm nũng: “Mẹ… rõ ràng đây là phòng của chú Diệp mà.”
Lúc Chu Phương nhìn thấy Diệp Oanh Khê thì sửng sốt một hồi lâu, không phải kinh ngạc vì tại sao trong phòng Diệp Thanh Dương lại có một đứa bé lớn như vậy, là kinh ngạc vì cặp mắt của cô bé này giống như đúc cặp mắt của Trần Đạp Tuyết. Tiếng khóc nức nở của con gái truyền đến mới khiến cho cô phục hồi lại tinh thần, xoa đầu con gái an ủi, ngồi xổm xuống hỏi Diệp Oanh Khê: “Bạn nhỏ à, cháu là ai? Có quan hệ gì với Diệp Thanh Dương?”
“Cháu tên là Diệp Oanh Khê…” Diệp Oanh Khê nhìn vẻ mặt ôn hòa của người phụ nữ, nghiêm túc trả lời, “Các người tìm chú của cháu hả? Chú ấy không có ở nhà, đi huấn luyện rồi.”
“À.” Chu Phương gật gật đầu, nhìn thấy con gái vừa uất ức vừa tức giận dùng sức kéo tay áo mình, cô bất đắc dĩ ôm con gái lại, rồi cúi đầu nói với cô bé đang mút tay: “Cô là bạn của chú cháu, cô có thể vào trong ngồi chờ chú ấy không?”
Đương nhiên Diệp Oanh Khê không dám làm chủ tự tiện để người lạ vào nhà. Nhưng cô bé còn chưa trả lời thì Trần An Bác đã trở lại, nhìn thấy người đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-nuoi-duong-dac-biet/67375/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.