Bắc Minh Thiện cúi đầu liếc nhìn dáng người nhỏ bé của Dương Dương: "Suy nghĩ kỹ trước khi nói! Con tìm được cửa hàng kính mắt rồi lại nói"
Anh nói xong tự nhiên đi về phía trước.
"A... Bên kia lại có một cửa hàng kìa”" Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương chỉ qua. Cách chỗ bọn họ không xa thật sự có một cửa hàng kính mắt...
Khi ba cha con từ trong cửa hàng kính mắt đi ra, ba soái ca một lớn hai nhỏ lên sân!!
Kim cương sáng lấp lánh, kính râm màu đen.
Trông Thiện gia vẫn tao nhã, quý phái lại cao ngạo, kính râm che đi gương mặt đẹp trai giống như tranh vẽ của anh nhưng vẫn làm rất nhiều người qua đường phải liếc nhìn.
Dương Dương huýt sáo, xoa thắt lưng, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thân thái như thật đứng ở bên cạnh chân của Thiện gia. Có câu thua người không thể thua trận, cho dù cậu bé còn chưa cao tới mông của ba chim chết, nhưng trong cơ thể nhỏ bé của cậu bé lại có năng lượng vô hạn, sáng lấp lánh, hừ hừ ha ha.
Trình Trình thành quý ông nhỏ lịch lãm tao nhã ra sân cuối cùng, nhưng so với vẻ đỏm dáng của ba và Dương Dương, Trình Trình lại khiêm tốn hơn nhiều. Trong lòng cậu bé còn không ngừng thở dài. Nếu nói tính cách của Dương Dương không giõng ba, nhưng đối với trò chơi giả ngâu này, có lẽ hai ba con bọn họ đều không thua kém gì đối phương đâu!
Đám người đi ngang qua đều không khỏi câm điện thoại di động lên, lén quay lại ba ba con sáng mù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1437921/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.