“Ba anh... bị đột quy” Anh khó khăn nói ra mấy chữ này.Cô sững sờ, đang êm đẹp sao ông cụ Bắc Minh lại bị đột quy rồi? Ngay sau đó, cô uông một ngụm nước rồi nhố bọt trong miệng ra: “Đi!”
“.." Anh cảm thấy hơi bất ngờ: “Đi đâu?”
Cô nắm tay anh đi vào trong phòng: “Thu dọn hành lý vê thành phố A!”
Anh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyên đến, vô tình sưởi ấm trái tim anh...
Thành phố A.
Vừa xuống máy bay.
Lập tức cảm nhận được lạnh buốt giá rét ngày đông của thành phố A.
Đây là khí hậu hoàn toàn tương phản với Sabah. Lại cũng trong chớp mắt, đóng băng tất cả nhiệt tình của cô ở Sabah.
Nhất thời Cố Hạnh Nguyên chưa thể quen được, ôm lấy cánh tay co rúm lại. Bắc Minh Thiện cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô: “Mặc vào, đừng để bị lạnh”
Ngay sau đó, câm tay cô đi vê phía cửa chính của sân bay...
“Đợi đã” Cô dừng bước.
“Em đang sợ cái gì?” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ không vui, bệnh tình của ba đã đủ khiến anh lo lắng lắm rồi, cô còn cự nự cái gì chứ?
“Em.." Cô do dự lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em, không công khai quan hệ hiện giờ của chúng ta”
Có chút không nỡ buông tay cô ra, ngay sau đó anh bước nhanh chân đi ra ngoài...
Cổ Hạnh Nguyên ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, bất chợt vành mắt đỏ bừng.
Rõ ràng, anh là ba của đứa bé, cô là mẹ của đứa bé.
Nhưng vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1437964/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.