Hai anh em đi đến trước cửa, Dương Dương lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, kiễng chân lên, nhét chìa vào ổ, thuần thục mở cửa ra.
Trình Trình có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu gặp mẹ sau khi mẹ chuyển nhà.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
“Halu, mẹ ơi con về rồi.” Dương Dương giống như mọi ngày, vừa về đến nhà là vui mừng đá giày ra, bàn chân nhỏ giẫm lên thảm, tìm mẹ khắp phòng: “Mẹ, mẹ đoán xem con đưa ai về nè?”
Trình Trình cẩn thận đi theo vào nhà.
Cậu tiện tay đóng cửa lại cửa rồi ngồi trước lối ra vào, cởi giày ra đi dép của Dương Dương vào.
Nhưng mà: “Mẹ ơi? Mẹ…” Dương Dương gọi vài lần, nhưng đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng như trước.
“Bắc Minh Tư Trình, hình như mẹ vẫn chưa về nhà…”
“Ồ, vậy em gọi điện cho mẹ đi, hỏi xem bao giờ mẹ về? Anh có chút chuyện muốn nói với hai người.” Trình Trình vô thức nhíu mày lại.
Dương Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Nhưng gọi mấy lần: “Tắt máy rồi.”
Trình Trình mím môi: “Có lẽ là hết pin rồi, chắc là mẹ bận gì đó, vậy chúng ta đợi mẹ về.”
Nói xong, Trình Trình giống như người lớn ngồi khoanh tay ở ghế sofa, gương mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Aaaa, đói quá đi…” Dương Dương kêu gào, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, chạy vào trong tủ lạnh tìm đồ ăn.
Dương Dương vừa mở tủ lạnh ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa!
“Cốc cốc cốc!”
Ánh mắt ảm đạm của Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1438108/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.