Cố Hạnh Nguyên lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình: “Trình Trình, mẹ có lỗi với con… mẹ không nên cho con hy vọng, để con phải thất vọng như vậy…”
Trình Trình lắc đầu, trong đôi mắt sáng long lanh xuất hiện những giọt lệ: “Mẹ, không sao đâu, Trình Trình tìm thấy mẹ và em trai là đã vui lắm rồi.”
“Đồ ngốc!” Cố Hạnh Nguyên ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt chực trào.
“Huhu, Bắc Minh Tư Trình, mặc dù em rất khó chịu về vẻ ngoài đáng ghét của anh, nhưng em vẫn không thể bỏ anh…”
“Dương Dương, sau này chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, không được nghịch ngợm như vậy nữa để mẹ lo lắng, biết không?”
“Huhu…”
“Dương Dương, anh đã ghi chú tất cả cho kỳ thi cuối kỳ trong ngăn kéo tủ sách của em, em phải ghi nhớ những điểm chính, em biết không?”
“Huhu…”
“Ngoài ra, bức thư tình của Triệu Tĩnh Nghi, anh đã để trong cặp sách của em…”
“Huhuhu… anh đừng nhiều lời nữa… nếu anh cứ hay nói, sau này tôi sẽ không quen không có sự nói nhiều của anh đâu…”
“…”
Cố Hạnh Nguyên nghẹn ngào, nghe những lời tâm sự sâu sắc của hai anh em, cô bật khóc.
Cô có ích kỷ quá rồi không? Cô là người đột ngột chia cắt hai anh em, không phải sao?
Cô ôm chặt đứa trẻ vào lòng…
Chúa ơi, cô thực sự không bằng lòng. Cô không đủ can đảm mang một đứa nào đi!
“Xin lỗi, Trình Trình…” Cô ôm các con mà khóc không thành tiếng: “Xin lỗi Dương Dương…”
Nếu không có thỏa thuận năm đó, nếu cô không mang thai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1438129/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.