Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ ý trong lời Linda nói, viền mắt đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Ừ… May là năm đó có cô… Linda, phần ân tình này cả đời tôi cũng không quên…”
Trên thực tế, năm xưa mẹ cô bệnh nặng, bác sĩ trong nước bó tay không có cách nào, đề nghị cô đưa mẹ đi Mỹ chữa trị.
Mà vừa khéo cô lại có thai, duy chỉ có các trợ lý của chủ thuê kia khổ sở cầu xin, đưa mẹ đi Mỹ chữa bệnh.
Cuối cùng, chủ thuê cũng đồng ý, nhưng điều kiện là, bắt buộc phải để bọn họ sắp xếp một bác sĩ sản khoa chăm sóc cho cô mọi lúc mọi nơi.
Linda chính là bác sĩ kia.
Năm đó, khi lần đầu làm siêu âm ở Mỹ, chính là Linda khám cho cô.
Khi biết tin trong bụng có hai đứa nhỏ, cô mừng muốn chết.
Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ đi cốt nhục trong bụng.
Cô chỉ có cách cầu xin Linda giấu diếm chủ thuê.
Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của Linda, căn bản Dương Dương không thể ở lại bên cạnh cô…
“Đồ ngốc. Câu này cô đã nói rất nhiều lần rồi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi nghe chán rồi.” Linda lắc đầu dịu dàng, sau đó ngồi xổm xuống, bế cậu bé lanh lợi lên: “Haha, cậu nhóc xinh trai, nói cho dì biết cháu tên là gì?”
“Dương Dương!” Giọng nói non nớt của Trình Trình vang lên.
“Dương Dương thật ngoan…” Trong lòng Linda ấm áp. Cô từng xảy thai, cực kỳ hiểu tâm trạng của một người mẹ mất đi đứa con của mình, vì thế năm đó cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1438247/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.