Đối với đồ trang sức nhỏ tinh xảo không hiểu xuất hiện ra sao của Mộ Dung Hi Nhiên, ta thật tâm không muốn nhìn thấy, vừa nhìn đã biết là thứ cố ý đưa để cầu niềm vui cho Hi Nhiên, nào có hàm ý đặc thù gì, vật giống vậy chính hẳn lấy xem một chút rồi giấu đi chứ, mỗi ngày mang theo không thấy mệt sao?
Hừ, ngươi không phiền lụy thì ta nhìn phát mệt.
Cho nên ta ra biển thật tình là đi giải sầu cùng bảo vệ mắt.
Chuyện kể rằng, Hi Nhiên thật sự rất bận, ngoài mỗi ngày đưa một chén thuốc ra thì đều không thấy được thân ảnh của nàng... Đáng giận chính là, bận rộn như vậy còn muốn đi gặp tiểu công tử tới tặng quà, thật sự làm cho người ta rất khó chịu.
Lại là một ngày lành không muốn phản ứng với người khác, ta tiếp tục ngồi ở bờ biển tự hỏi ông trời quan hệ của ta với vạn vật, bất quá phải nói, mùa đông đến, bờ biển đầy gió thổi, quả nhiên não teo lại, bị gió thổi qua, thân thể đều đóng băng. Ôi trời, lạnh chết người ta.
Đang lúc gió biển thổi đến mặt và cơ thể ta hoàn toàn lạnh cóng thì trên người ta lại có thêm một trường bào bao bọc.
- Cẩn thận đừng để bị lạnh - Mộ Dung Hi Nhiên dựa vào ta, ngồi xuống.
Thấy nàng giúp ta phủ thêm trường bào còn ngồi xuống cạnh ta, ta thật cao hứng, đáng tiếc diễn cảm trên mặt đông cứng, cho nên mặt ta cứng ngắc lúc nàng nhìn đến, tạm thời có thể tính cả mặt không chút thay đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhien-khuynh-quan-tam/83433/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.