Sáng sớm đã có dấu hiệu cảm mạo, đêm qua lại dầm mưa một buổi tối, phát sốt không ngoài dự kiến, cả người nóng bỏng như bị thiêu. Ta chui mình vào trong chăn, không có thuốc hạ sốt, không muốn uống thuốc Đông y, đành phải dùng biện pháp hạ sốt bằng cách ấp chăn cho ra mồ hôi.
Cảm giác có người đá một cước vào mông, ta miễn cưỡng thò đầu ra khỏi chăn.
Vừa ra đã ngửi thấy một mùi đặc trưng vị thuốc Đông y, ta híp mắt đánh giá người trước mắt, Giang Văn Chỉ một tay bưng thuốc, một tay chống nạnh, nhìn xuống ta.
Ta nhìn trái nhìn phải, hỏi:
- Hi Nhiên đâu?
Giang Văn Chỉ cười xì một tiếng:
- Ngươi là chim nhỏ mới ra khỏi trứng muốn tìm mẹ sao? Haiz ~ - Một tay Giang Văn Chỉ điểm trên chóp mũi ta - Đáng thương cho Hi Nhiên chỉ mới mười tám năm hoa đã làm mẹ của một tiểu hài tử lớn như ngươi.
Ta nhìn thuốc trên tay nàng ta, hô:
- Vất vả cho ngươi chiếu cố tiểu hài nhi như ta rồi, bà vú! - Nói xong ta lại chui vào trong chăn, người vừa vào thì đầu lại ngất ngây, thật muốn cứ như vậy mà ngủ qua ngày.
Giang Văn Chỉ mặc kệ, đặt thuốc ở một bên, đẩy ta:
- Ngươi lại có thể gọi ta là bà vú! Ngươi không muốn sống! Uống thuốc đi, Hi Nhiên mất rất lâu để nấu.
Ta thò đầu ra dò xét, hỏi:
- Hi Nhiên đâu?
Giang Văn Chỉ chỉ ngón tay vào chén thuốc còn bốc hơi nóng.
Ta bò xuống giường, vừa đặt chân xuống đã bị Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhien-khuynh-quan-tam/83470/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.