Ngay xế chiều thành lập Di Hoa Cung, chúng ta lại không dừng vó ngựa rời khỏi Di Hoa Cung, đến thẳng thành Giang. Nguyên nhân rất đơn giản, tam Hoàng tử bị nhốt ở thành Giang.
Đương nhiên, nếu là đơn giản bị nhốt ở đây thì chúng ta cũng không cần vội vã như vậy, vấn đề là bên kia có một tiểu cô nương giàu có sốt cao vài ngày nay đến giờ còn hôn mê, chờ bọn lão Cổ qua cứu mạng.
Vì thế ta bị ném vào xe ngựa xóc nảy lên đường tới thành Giang vì một đứa nhỏ đáng thương sốt cao mấy ngày, nói không chừng đầu óc đã cháy hỏng.
Mấy Vương gia thả ra tin đồn nói tam Hoàng tử có ý đồ cướp ngôi, là hung thủ sát hại các Hoàng tử Công chúa, sau đó việc kiểm tra người ra vào thành trở nên nghiêm ngặt hơn.
Cửa thành mỗi giờ mỗi khắc đều có binh lính coi chừng, mỗi lần có tiểu nam hài chừng mười lăm tuổi và tiểu hài tử chừng mười tuổi đi qua đều bị tập trung lại, sau đó...sẽ không thả người.
Xe ngựa vận chuyển đồ đạc, binh lính còn dùng thương dài hung hăng chọc mấy thương, mặc kệ có bao nhiêu hòm đều phải mở ra xem qua, bình lớn một chút cũng phải nhìn xem, giống như bọn tam Hoàng tử có thể trốn trong hộp trang sức và vò đựng đồ chua để đi ra ngoài...
Dù sao thì là tra thật sự nghiêm, dù sao thì từ cửa thành đi ra ngoài là vô vọng...
Chúng ta vào thành, ta nhìn trên đường lớn người tấp nập, trên mặt mỗi người đều vui sướng, cả thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhien-khuynh-quan-tam/83484/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.