Tiêu Phàm phi nhanh về kinh thành, vừa về đến cung lập tức đến gặp Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo đang duyệt tấu chương trong thư phòng, nghe Triệu Toàn nói Tiêu Phàm muốn gặp, bút trong tay cũng không dừng lại, bảo cho hắn vào.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, sau khi vào bất ngờ quỳ xuống đất hành đại lễ, “Chất nhi bái kiến hoàng thúc.”
Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, “Về sớm vậy sao?” Cũng không như thường ngày cho hắn đứng dậy.
Tiêu Phàm vẫn quỳ trên đất, sắc mặt bình tĩnh, dường như trong nháy mắt vừa rồi đã quyết định một chuyện rất quan trọng, mặc kệ kết quả thế nào hắn cũng chấp nhận.
“Hoàng thúc, chất nhi có việc muốn cầu xin.”
“Chuyện gì?” Tiêu Cư Mạo vừa hay duyệt xong một bản tấu chương, gác bút để tấu chương qua một bên.
Ánh mắt Tiêu Phàm đặt trên nền đất, chậm rãi rõ ràng nói từng chữ: “Hoàng thúc, chất nhi muốn tự mình đến Úy Hải quan ngăn địch.”
Tiêu Cư Mạo ngược lại không thấy bất ngờ, chỉ trầm mặc chốc lát: “Vì sao lại có suy nghĩ này?”
“Hoàng thúc, lần này chất nhi cùng Hồng Nghiệp ca đến thành Giang Lăng, dọc đường hắn kể cho ta nghe rất nhiều sự tích ở biên quan, chất nhi cảm thấy mình càng hiểu rõ hơn chuyện ở bên ngoài hoàng cung. Chất nghĩ nếu bản thân cứ mãi ở trong cung không ra ngoài sẽ không thể hiểu rõ được thế sự, cho dù thái phó đã dạy rất nhiều tri thức nhưng không trải nghiệm thì chắc chắn sẽ không làm được chuyện gì, chằng bằng ra biên cương lịch luyện một phen. Huống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/2171848/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.