Cửa điện bị đẩy ra, gió bên ngoài thổi luồn vào trong, trong điện hương thơm nhẹ nhàng phảng phất, màn giường ánh vàng bị gió thổi lộ ra một góc, lộ ra cảnh sắc xinh đẹp trên giường.
Trên giường đệm chăn có hơi lộn xộn, giữa giường lộ ra một bóng người đang nằm, chăn mền đắp kín kẽ, chỉ chừa lại mái tóc đen như mực trải ra tán loạn trên giường.
Đàm Thời Quan đi tới bên giường lẳng lặng nhìn chăm chú, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng nghiêm túc giờ đây như gió xuân thổi qua, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước.
Người trên giường trong chăn khẽ cựa mình, còn chưa mở mắt ra đã quen miệng gọi một tiếng: “Triệu Toàn.”
Triệu Toàn đứng trước điện, nhưng không hề lên tiếng, không phải hắn không muốn lên tiếng, chỉ là là đột nhiên biết được quan hệ của Định quốc công và Hoàng thượng, trong đầu tới giờ còn hoảng, vả lại vừa mới giao hẹn với Định quốc công xong, sau này việc Hoàng thượng rửa mặt thay y phục đều sẽ do Định quốc công làm.
Tiêu Cư Mạo chờ trong chốc lát, thấy không ai đáp lại, liền nhíu nhíu mày, mở to mắt, vừa vén chăn lên, “Triệu —— “
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Đàm Thời Quan vươn tay thay hắn đắp lại chăn lên người, khẽ giọng bảo: “Cẩn thận lạnh.”
Trong đầu Tiêu Cư Mạo trống rỗng, qua một hồi lâu mới nhớ tới chuyện tối qua, sau đó nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, trở mình ngồi dậy: “Tảo triều!”
Hắn dậy muộn rồi! Tảo triều làm sao bây giờ?
Nụ cười trên mặt Đàm Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/2171887/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.