Bầu trời âm u, gió rít cả một đêm. Sáng nay, khi Vạn Hạ Trình kéo kèm, đường phố sau bình minh là một mớ hoang tàn ngổn ngang.
Lúc 8 giờ 30, Vạn Hạ Trình xuống lầu tới nhà ăn của khách sạn. Hắn không thích bữa sáng kiểu Tây nên chỉ gọi một tô mì thịt bằm với dưa chua. Trong lúc đứng đợi tại quầy, một khách khác bước tới, order một phần giống hệt.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vạn Hạ Trình quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Tiểu Thập
Cậu nhanh chóng chào một tiếng rồi quay người lại, tỏ vẻ chăm chú nhìn đầu bếp, nhưng đôi tai đỏ bừng đã tố cáo rằng chủ nhân đang lo gần chết.
Vạn Hạ Trình cũng đáp lại: "Chào buổi sáng."
Thiếu niên lén nghiêng đầu nhìn Vạn Hạ Trình. Hôm nay hắn không mặc vest, chỉ chọn một chiếc polo xám. Chiếc áo ôm sát đôi vai rộng, đơn giản mà nổi bật.
"Tôi tưởng em đi rồi."
Thấy Vạn Hạ Trình lên tiếng, Bùi Tiểu Thập ngẩn ra một chút, lúng túng đáp. "Chưa... chưa đi luôn. Em vẫn còn công việc ở đây...chắc sẽ ở lại thêm hai ngày nữa."
"Hôm qua, khi ra đường gió lớn lắm không?"
Cậu lại lắp bắp. "Cũng... tạm ạ. May mà lúc em đi không lớn lắm."
Một lát sau, phần mì của Vạn Hạ Trình được đưa lên trước. Đầu bếp hỏi có cần thêm cay không.
"Cay vừa thôi ạ." Bùi Tiểu Thập vô thức trả lời, nói xong cũng không thấy có gì sai.
Nhân viên tưởng hai người đi cùng nhau nên làm theo yêu cầu, thêm chút cay vào bát.
Vạn Hạ Trình không nói gì.
"Cậu thì sao?" Đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiet-do-tren-khong-ha-khuyet/193865/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.