Một đạo kiếm khí sắc bén quét ngang dưới chân nàng ta, đá cát bay tung tóe, cắm sâu xuống đất ba thước.
Tạ Trường Canh nhíu chặt mày: "Đây là có ý gì?"
Ta thu kiếm vào vỏ, hừ lạnh một tiếng: "Kẻ g.i.ế.c sư phản tông, cũng xứng đứng thẳng bước vào Lạc Hà Tông ta sao?"
"Ngươi!" Giang Ly đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nhục nhã oán hận.
Tông chủ Húc Dương Tông sốt ruột nhất, làm sao có thể chịu được sự dây dưa này, ba bước thành hai bước tiến lên, giữ c.h.ặ.t t.a.y và cổ nàng ta, đè nàng ta quỳ xuống đất.
"Nếu ngươi không tự mình quỳ xuống, lão phu không ngại đích thân áp giải ngươi lên! Hừ, kẻ g.i.ế.c sư phản tông, đến lúc này lại sĩ diện à? "
Giang Ly hai mắt ngấn lệ, cắn chặt môi dưới, một dòng m.á.u đỏ tươi chảy xuống cằm trắng nõn, trông thật đáng thương.
Chỉ là những người có mặt ở đây đều không phải là lão đầu ngốc nghếch dâng ra một trái tim chân thành kia, không ai sẽ vì nước mắt và m.á.u của nàng ta mà động lòng.
Đáng tiếc, người duy nhất trên đời này không màng lợi ích, thật lòng đối đãi với nàng ta, lại bị chính tay nàng ta hại c.h.ế.t rồi.
Chỉ có thể nói, tự làm bậy không thể sống.
Giang Ly dưới ánh mắt của mọi người, quỳ gối đi hết một ngàn bậc ngọc thạch do chính tay ta lát, hai đầu gối m.á.u thịt lẫn lộn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhưng tay vẫn nắm chặt Hồi Tuyết Kiếm, các khớp ngón tay trắng bệch.
Ta nắm Hàm Sương, cúi đầu hỏi nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhieu-nam-roi-ta-khong-dung-kiem/2714563/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.