Tiếng ồn ào xung quanh khiến Du Tử Tinh bừng tỉnh. Trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng quen thuộc liền biết bản thân đang ở đâu. Cậu xoa trán cười khổ, sao lại vào bệnh viện rồi?
Cửa phòng chợt mở ra, Hàn Hi bế Tiểu Du đi vào, thấy cậu tỉnh liền vui mừng đi nhanh đến:
- Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có còn chóng mặt không?
- Sao em lại ở đây?
Hàn Hi mắt sáng ngời nhìn cậu, để Tiểu Du ngồi ngay ngắn trên giường liền ôm lấy mặt Tử Tinh hôn thật sâu, khiến cậu chẳng hiểu làm sao, chỉ biết đáp lại anh.
Tiểu Du che mắt la lên:
- Ý, xấu hổ, xấu hổ!
- Hàn Hi...đừng... - Tử Tinh bối rối đẩy người nào đó vẫn đang trong cơn kích động ra, đỏ mặt nhìn anh.
- Ha ha... Cảm ơn em, Tử Tinh! Em đúng là bảo bối của anh! – Hàn Hi cười thật tươi nhìn cậu.
Du Tử Tinh nghi hoặc nhìn anh giây lát, sau đó liền trợn mắt, lấy tay che miệng, lắp bắp:
- Chẳng lẽ... có rồi?
- Đúng rồi! Đã được hai tuần tuổi! Lần này may mà em với Tiểu Du không sao, nếu không anh sẽ hối hận đến chết!
Hàn Hi nghĩ lại thấy mà sợ, lúc bác sĩ bảo Tử Tinh đang mang thai với vẻ hoang mang trên mặt, trong đầu anh chẳng thể nghĩ gì ngoài việc cảm ơn trời đất đã cho anh đến kịp để cứu ba con bọn họ, nếu không anh cũng không biết làm sao mà sống tiếp...
- Anh đừng nói vậy, mọi chuyện qua rồi! – Du Tử Tinh nắm lấy tay anh an ủi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhin-ve-phia-anh/45682/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.