Hi Chi về công ty cô cứ cúi gì mặt vào dòng giấy tờ trên bàn. Mà nước mắt cứ rơi lặng thầm. Hạ Vi trở về tâm trạng cũng không vui nổi. Những con người kia về cũng chẳng ai dám nói với Hi Chi câu nào.
Cứ thế thời gian trôi qua cho đến khi tan làm. Hi Chi vội vã thu dọn đồ rồi ra về trước nó. Cô làm vậy chủ yếu là để tránh mặt nó.
Cô trở về nhà nằm dài trên giường mà khóc. Nó nghe Vĩ Đình nói cô khóc nên cũng không về nhà mà lại lái xe tới nhà trọ của cô. Nó ngồi trong xe ngước mắt nhìn lên ánh đèn sáng trong trên nhà của ai đó mà lòng chạnh đi. Nó đi nhẹ nhàng đến trước cửa nhà Hi Chi. Nhưng lại không vào, nó chỉ đứng dựa vào cửa cảm nhận và nghe tiếng khóc của Hi Chi bên trong. Từng tiếng nấc của cô nó nghe lòng lại đau lên từng cơn.
- KHÔNG NÃO!!! EM SAI RỒI...
Hi Chi bên trong đột nhiên khóc to. Nó nghe rõ câu này thì bừng tỉnh tay nó siếc chặc kiềm chế. Vì bao lâu nay sau khi mọi chuyện xảy ra. Thì đây là lần đầu tiên nó nghe cô nhận lỗi. Nó muốn xông vào ôm cô vào lòng mà dỗ dành như trước đây. Nhưng lí trí không cho phép. Nó vội chạy xuống xe khởi động lái đi. Vì nó biết nếu nó còn ở đó nó sẽ không khống chế được mình nữa.
***
TRƯƠNG THỊ
Hi Chi khóc cũng khóc rồi, đi làm thì vẫn phải đi. Hi Chi mặt không cảm xúc đi vào văn phòng cầm theo 1 sấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-cung-ban-em-yeu-chi/359651/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.