Khoảng vài phút sau thì tụi kia cũng xuống đến nơi. Vừa thấy nó mà tụi kia đã bù la bù loa lên. Người nào người nấy vây lại hỏi “ Có sao không ” rồi “ Có đau lắm không”. Nhìn khuôn mặt lo lắng đến biến sắc của mọi người khiến nó buồn cười (đã buồn mà còn cười),cứ ôm miệng mà khúc khích mãi.
Thấy mọi người lo lắng cho nó càng khiến Thảo Mai ghét nó hơn, đứng đó âm thầm sị mặt, bĩu môi. Nhỏ nghĩ nếu nhỏ mà cũng bị như vậy chắc không có ai quan tâm (chị này nghĩ chuẩn). Nhỏ cứ giữ thái độ như vậy cho đến khi Quỳnh liếc qua nhìn nhỏ thì mới thôi và bắt đầu giả bộ mắc lỗi. Lúc bấy giờ Thảo Mai mới lên tiếng xin lỗi nó như thật:
- Chị Trang Anh, em xin lỗi. Chỉ vì lúc đó em sẩy chân ngã vào người anh Phong làm cho chị bị ngã. – Nhỏ vừa nói vừa sụt sùi nước mắt như kiểu mèo khóc chó vậy, nhìn mà ngứa cả mắt (TM: tg ngứa thì gãi đê – Tg “ngây thơ”: tg hết ngứa rồi).
- Không sao. – Nó lạnh lùng.
Tuy tụi kia không nói gì nhưng nhìn là Quỳnh biết nó giở kiểu đạo đức giả ra rồi. Hối hận cái kiểu gì mà lại cười thầm trên ca-bin chứ. Nhìn mà ức chế quá đi mất. Không có hôm nay chắc Quỳnh sẽ không biết bộ mặt thật của Thảo Mai. Chắc Quỳnh phải nói để nó đề phòng rồi.
- Thôi. Đi chơi tiếp đi. – Thấy mọi người lo cho mình nó nói. Trong lòng nó vẫn còn chút buồn cười vì biểu cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-de-yeu/371769/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.