Tần Vũ Dương kéo cái cơ thể mệt mỏi lê đến phòng làm việc của Đổng sự Tôn, chỉ vì một việc, xin nghỉ. Chính thức bước vào giai đoạn đầu của dự án hợp tác, có rất nhiều công việc cần chuẩn bị, lúc này xin nghỉ, sẽ có hai kết quả: một, giả sử được đồng ý, sau khi khổ cực mấy tháng trước đó lấy dự án hợp tác trở về từ vụ đấu thầu thì phải dâng lên tay người ta, đến lúc đó còn phải bày một khuôn mặt tươi cười đem theo một trái tim đã vỡ thành thất linh bát lạc [1] đi chúc mừng người khác; hai, giả sử không cho phép, thì Tần Vũ Dương phải cuốn gói từ chức. Dù sao bách thiện hiếu vi tiên [2].
"Đổng sự Tôn, tôi muốn xin nghỉ một khoảng thời gian."Tần Vũ Dương đi thẳng vào vấn đề.
Đổng sự Tôn cúi đầu xem văn kiện, không chút suy nghĩ liền bác bỏ, "Không được."
"Tôi muốn kháng án." Tần Vũ Dương kiên trì.
Đổng sự Tôn lập tức nộ khí trùng thiên: "Cô không phải mới xin nghỉ phép sao, cô có biết bây giờ là thời kỳ nào không, toàn bộ mọi người của công ty đều đang đỏ mắt nhìn cô và tôi phạm sai lầm đấy, vào lúc này mà cô lại muốn nghỉ phép?"
Tần Vũ Dương thở dài, "Thực xin lỗi, sư phụ, nhà của tôi xảy ra chút việc, thực sự không được, thì tôi xin từ chức."
Đổng sự Tôn lúc này mới phát hiện hôm nay Tần Vũ Dương không giống lắm, sắc mặt vàng vọt, vẻ mặt mệt mỏi, không có ý chí chiến đấu, không có sức sống, khẩu khí ông chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-mai-khong-quen/2582684/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.