Rất lâu sau, anh cầm lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Tần Vũ Dương, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ.
Ngủ sớm đi.
Đôi mắt Tần Vũ Dương đẫm lệ nhìn mơ hồ ba chữ kia, sau đó xóa đi.
Khóc xong, Tần Vũ Dương cảm thấy thoải mái hơn, giấc mộng kia mang đến khủng hoảng cũng theo nước mắt chảy đi.
"Cô làm sao vậy?" Một giọng nói vang lên.
Tần Vũ Dương ngẩng đầu lên, là Lâm Lâm.
Cô lau nước mắt đứng lên, "Không có việc gì."
"Cô vì sao khóc?"
Chân Tần Vũ Dương chuột rút, ngồi xuống cái ghế gần đó,"Tôi nhớ đến một người bạn."
Lâm Lâm cũng ngồi xuống, "Bạn trai?"
Tần Vũ Dương sửa cô, "Bạn trai cũ."
Ánh mắt của cô ta lấp lánh tỏa sáng, "Cô còn thích anh ấy?"
Có lẽ, khi một người phụ nữ phát hiện ra cô ta cho rằng tình địch còn thích người khác, cô ta sẽ đặc biệt quan tâm đến người phụ nữ này với người đàn ông kia, để xác định cô ấy không có đe dọa đến mình.
Tần Vũ Dương cười cười, không có trả lời.
Lâm Lâm lại hỏi, "Vậy cô thích luật sư Trình sao?"
Tần Vũ Dương hỏi ngược lại, "Cô thích anh ta sao?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Vũ Dương thấy rõ mặt cô bé ấy rất đỏ, cô không tự chủ cười rộ lên, giống như thấy được bản thân mình nhiều năm trước, ngượng ngùng, ngây thơ.
Cô nhỏ thẹn quá hoá giận, "Cô cười cái gì?"
Tần Vũ Dương ôm cô bé, giống như ôm một đứa em gái nhỏ,"Thích anh ta thì nói cho anh ta biết, cô không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-mai-khong-quen/2582699/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.