Ren lờ mờ tỉnh dậy sau cú chụp thuốc mê của bọn bắt cóc…
Em đang ở một căn phòng trống xung quanh chỉ có bốn bức tường đã hoen ố , ánh sáng yếu ớt hắt vào từ những lỗ nhỏ li ti
Ren đứng dậy nhìn hết một lượt xung quanh tìm kiếm đường thoát thân
-Bé con đừng cố tìm kiếm nữa… đây là một phòng kín không có nối thoát đâu
Ren hơi giật mình khi sau lưng em vang lên một chất giọng ngang phè phè của một người đàn bà. Em quay lại hỏi
-Bà là ai? Đây là đâu?
-Ta ư? Ta là bà ngoại của cháu…đây là khu 3 dãy nhà X thuộc phân xưởng Y…. không có ai đến đây đâu. Đừng phí sức nữa…. nào cháu ngoan lại đây với bà nào
-Câm mồm. Mụ đàn bà độc ác như ngươi đâu xứng với danh phận ấy…
Ren nói, trên khuôn mặt non choẹt đôi mắt hằn học nhìn bà Hân khinh bỉ
-Đúng là con trai của Hoàng Hải Vi… miệng lưỡi sắc bén , khẩu khí ngút trời. Nhưng mày sắp chết rồi nhóc ạ
Bà Hân cười như điên dại…
Bà sắp trả thù được cho đứa con gái duy nhất của mình
-Hoang tưởng
Ren đáp. Em không mảy may quan tâm đến khuôn mặt đang tối dần của bà Hân…
-Nhãi con…
Bà Hân dơ tay định tát Ren những bị Thùy ngăn lại
-Khoan đã….
Thùy hơi cười nhìn thằng bé xinh trai trước mặt
-Hải Anh? Tên cháu cũng rất hay.
-Cám ơn vì lời khen. Bà cô muốn gì nào?
Ren nhếch môi cười lạnh
-Ha… tại mẹ cháu mà cô và ba cháu không đến được với nhau. Cháu nói cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/568713/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.