Dụ Thư quay đầu lại, chỏm tóc ngốc nghếch trên đầu cũng rung rinh theo. Thấy anh Hành Châu lại không vui lắm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé lộ ra một tia hoang mang, sau đó như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì, kéo cặp sách nhỏ xoay người.
Lục Hành Châu mười phần dè dặt chờ đợi cậu bé mít ướt này nói chuyện.
"Anh ơi, tạm biệt." Dụ Thư ân cần nhắc nhở hắn, sau đó kéo cặp sách nhỏ đi thẳng, không quay đầu lại.
"Mình thật sự đã lớn rồi," Dụ Thư rất vui mừng mà thầm nghĩ.
Kỳ thật cậu có thể tự mình ngủ được, lần trước là do cơ thể không thoải mái, với cả mới trải qua chuyện bắt cóc, tâm lý có chút bất ổn. Vừa mới ngủ cùng anh Hành Châu xong, liền nghe được anh nói không cần em trai, tuy rằng sau đó đã giải thích rõ ràng, nhưng Dụ Thư ít nhiều cũng có chút ám ảnh, cảm thấy là do mình tối hôm đó đã không ngoan.
Hơn nữa anh Hành Châu chắc là không muốn ngủ cùng cậu.
Chẳng phải chỉ là ngủ một mình sao, Dụ Thư hừ một tiếng, cậu cũng làm được.
Kết quả đến lúc lên giường thì lại gặp khó khăn với chiếc giường gỗ nhỏ kia, nó hơi cao. Trong phòng cậu không có ghế gấp nhỏ, lúc nãy giải toán thật sự rất mệt, đầu óc có chút không muốn suy nghĩ.
Trong phòng bên cạnh, Lục Hành Châu ngồi trên ghế nhỏ của mình, lần đầu tiên cảm thấy có chút tức giận.
Hắn đối với cảm xúc rất chậm tiêu, không muốn giao tiếp với người khác, cũng không kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-la-doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-nuoi-toi/2839572/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.