Lời này chợt vừa nghe không có gì đáng chê, nghe kỹ một chút hình như cũng chẳng có vấn đề gì.
Dụ Thư bị anh ta làm cho sững người, hoàn toàn đi theo mạch suy nghĩ của anh: “Anh Dụ Dạng.”
* Ở đây Dụ Thư gọi hai tiếng caca(哥哥) khác với chương trước là một tiếng (哥). Mình cũng không biết hai với một có khác gì nhau không, hay mình Edit sai +_+ Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Dụ Dạng nghe được Dụ Thư gọi “anh”. Khi còn nhỏ ký ức mơ hồ, hắn chỉ mơ hồ nhớ được có một đứa em trai nhỏ, lúc ấy còn chưa biết nói, mỗi ngày hắn đều dạy Dụ Thư gọi anh. Trẻ con thì biết gì, chỉ cười với hắn. Về sau vất vả lớn thêm chút, lần đầu gọi một tiếng “anh” cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn đã vui vẻ mãi. Sau đó thì không còn nghe thấy nữa. Chỉ một tiếng “anh” như vậy, trong lòng Dụ Dạng như có pháo hoa nổ tung, cả người sáng rực. Tuy là lừa mà có được, nhưng vẫn thật dễ nghe, đến nỗi lúc cầm bữa sáng tay hắn còn hơi run. Trong khoảnh khắc, hắn lại có chút ghen tị với Lục Hành Châu, người đã được nghe tiếng “anh” suốt bao năm qua. “Em gọi anh cái gì cơ,” Dụ Dạng chỉ dùng nửa giây để nghĩ ra một cái cớ đặc biệt ngớ ngẩn: “Anh vừa rồi không nghe rõ.” Lừa được một tiếng không lỗ, lừa thêm tiếng nữa là có lời. Dụ Thư trong tay còn cầm sữa đậu nành, ánh mắt trong trẻo thoáng chút ngơ ngác, cậu dường như nhận ra vị đàn anh này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-la-doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-nuoi-toi/2839614/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.