Những điều đó bị chôn giấu suốt một thời gian dài, giờ nói ra rồi, cảm giác lại giống như đang thành khẩn thú tội trước mặt thẩm phán.
Chờ đợi phán quyết, từng giây trôi qua đều dài lê thê. Dụ Thư không hối hận.
Tuy cậu là đứa trẻ được nuôi lớn trong sự thiên vị, nhưng rốt cuộc vẫn không có ba mẹ. Dì và chú có tốt đến đâu, cũng không phải ba mẹ. Khi mới được đưa đến nhà họ Lục, cậu chỉ mới ba tuổi, cái tuổi còn quá nhỏ để hiểu chuyện, vậy mà vẫn biết níu lấy anh trai nói: “Em rất ngoan, anh đừng bỏ rơi em.”
Cho nên rất nhiều chuyện, cậu chưa bao giờ dám hy vọng quá cao, luôn tự dựng cho mình một ranh giới an toàn. Mà chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá ranh giới đó, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nhưng so với chuyện này, điều khiến cậu sợ hơn cả là sau này anh trai có thể quen bạn gái, hoặc bạn trai. Chỉ riêng cảnh tượng chiều nay trong phòng máy tính thôi cũng đủ khiến cậu hỗn loạn. Nếu thật sự có một ngày như thế, cậu cũng không thể tiếp tục ở bên anh nữa.
Trong lòng cậu vẫn còn giấu một tia hy vọng mong manh, dù sao bọn họ cũng không phải anh em ruột, vậy thì vì sao lại không thể chứ. Anh đối với cậu, từ trước đến nay luôn có chút gì đó đặc biệt.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi ào ào, bầu trời hoàn toàn sầm tối lại.
Dụ Thư cảm giác được có người nhẹ nhàng vỗ về lưng mình, giọng anh không còn sự lạnh nhạt thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-la-doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-nuoi-toi/2839624/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.