Edit & Beta: Đòe
【 Nhỏ em sáu tuổi nhà tui xem được phát sóng trực tiếp cũng đòi có chữ ký tác giả của tập sách tranh sóc nhỏ. Tui đã nói với ẻm điều đó là không thể và thế là ẻm bật khóc, khóc đến giờ ăn cơm cũng không chịu ăn nè 】
【 Ha ha ha ha ha kia là chữ ký có một không hai đó! Mau dỗ dành em gái đi thôi 】
【 Uuuuuuuuuuuuuuuh tui cũng có cảm tình với chị ấy, tui cũng muốn có chữ ký của chỉ!!! 】
【 Cục cưng Mộc hạnh phúc thật đấy, đột nhiên thấy ghen tị 】
【 Tôi không cần chữ kỹ, cho tôi một Cục cưng Mộc là được! 】
Mục Mộc ôm tập tranh nhỏ yêu quý của mình ngắm nhìn chữ ký có một không hai lúc lâu, sau đó lại hỏi Hạ Tùng Khâu: "Anh Tùng Khâu, hai người có muốn ăn thêm gì không ạ? Mẹ em kiếm được nhiều tiền lắm, có thể đãi hai người ăn một bữa đó!"
Nói xong cậu mới nhớ ra là phải hỏi ý kiến của Mục Bội Chi, ngẩng đầu nhỏ hỏi: "Mẹ ơi, có được không ạ?"
Dù rằng trong lòng Hạ Vân rất muốn được dùng bữa cùng với thần tượng của mình nhưng cô vẫn rụt rè từ chối: "Cảm ơn Mộc Mộc, bọn dì đã ăn xong rồi. Dì còn phải dẫn Khâu Khâu đi học múa rối bóng, thầy vẫn đang chờ ở bên ngoài kia."
Mục Mộc tiếc nuối thở dài, "Vậy được rồi, hẹn gặp lại anh Tùng Khâu, hẹn gặp lại dì Hạ!"
Nói rồi cậu còn vẫy vẫy tay nhỏ với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-lam-nung-tot-so-nhat-huong-dan-nuoi-con-theo-phat-he/2882562/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.