Edit & Beta: Đòe
Mục Bội Chi hơi ngạc nhiên khi con trai út đột nhiên hỏi mình như vậy.
Cô lấy khăn ướt lau mặt cho con trai, nhìn đôi mắt ướt nhòe của cậu bé và nghiêm túc hỏi: "Nếu mẹ không thể hát hay diễn xuất, cục cưng có còn thích mẹ không?"
Mục Mộc gật đầu không chút do dự: "Tất nhiên là có! Con cũng không phải vì mẹ biết hát biết diễn xuất mới thích mẹ!"
Mục Bội Chi cười nói: "Mẹ cũng thế, dù cho con có là nhóc ngốc nghếch đi chăng nữa thì vẫn sẽ là nhóc ngốc nghếch mà mẹ yêu nhất, là cục vàng của mẹ."
Mục Mộc không thể tin được, hai mắt trợn tròn, miệng há hốc thành hình chữ O, ngập ngừng hỏi: "Thật, thật sao ạ?"
Mục Bội Chi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của con trai, cười nói: "Đương nhiên là thật rồi. Lúc mới sinh ra, con giống như một bé mèo con không lông, suốt ngày chỉ ăn ngủ không biết làm gì và cũng không xinh xắn như bây giờ thì mẹ vẫn rất yêu con đấy thôi, huống chi là hiện tại."
Mục Mộc ngập ngừng: "Nhưng lúc nhỏ ai cũng vậy, để đến khi lớn lên rồi sẽ có người rất thông minh, chẳng hạn như các anh các chị và cũng có người khi lớn lên sẽ hơi ngốc nghếch, giống như con. Con không được thông minh như các anh chị, mẹ vẫn sẽ thích con sao ạ?"
Mục Bội Chi nhéo má cậu: "Nhóc ngốc này, trên đời sẽ có người còn thông minh hơn anh chị của con, chẳng lẽ mẹ cũng sẽ thích các bạn nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-lam-nung-tot-so-nhat-huong-dan-nuoi-con-theo-phat-he/2882564/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.