Edit & Beta: Đòe
Trong sáu người chỉ có mình Tiết Hoài Viễn là đã thành niên, nên khi ăn cơm cũng không gọi rượu.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc bữa tiệc nhỏ đã kết thúc.
Khi Đào Thi Nam dùng tiền nhuận bút thanh toán, La Chu Chu hãnh diện khoe với mọi người: "Vẫn là Nam Nam nhà chúng ta giỏi nhất, còn nhỏ tuổi mà đã có thể tự kiếm tiền nuôi bản thân rồi."
Tiết Hoài Viễn hiếm khi chen được lời, thật lòng khen: "Nam Nam đúng là rất giỏi, sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng."
La Chu Chu hớn hở: "Đương nhiên rồi! Nam Nam bây giờ đã nổi tiếng lắm rồi ấy chứ!"
Từ Tử Kỳ không phục, lẩm bẩm: "Tui cũng có thể tự kiếm tiền, tui cũng rất nổi tiếng mà!"
Mục Mộc vẫn còn để bụng chuyện trước đó, cố ý nói: "Nam Nam dựa vào tài năng để sống, còn cậu thì dựa vào cái mặt."
La Chu Chu phụ họa: "Đúng đấy, sao mà so sánh được, hiểu chưa?"
Từ Tử Kỳ bá vai kéo Mục Mộc vào trong ngực, gỡ chiếc khẩu trang mà cậu vừa che lên, tiện tay nhéo nhéo gương mặt đẹp đến mức người thần đều oán kia của Mục Mộc: "Thấy chưa? Đây mới gọi là nhan sắc đủ để sống nhờ cái mặt đấy! Tớ trông thế nào tớ tự biết! Thế nên, tớ cũng sống nhờ tài năng! Fan của tớ thích là thích cái bên trong của tớ, thích linh hồn tài hoa ngút trời này của tớ!"
Mục Mộc không kịp tránh, bị bất ngờ, đợi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-lam-nung-tot-so-nhat-huong-dan-nuoi-con-theo-phat-he/2882725/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.