Ở cấm cung xa xa.
Diệp Dao nhéo bình hồ lô trong tay, một luồng ánh sáng cực mỏng hiện lên, khiến cô bé cảm nhận được một loại cảm giác yêu thích thuần khiết.
Diệp Dao nhìn bầu trời bên ngoài cấm cung, nghĩ thầm: Chắc là Nhàn quý phi uống xong trà gừng rồi nhỉ?
Nhưng mà cô bé không ngờ, ngày hôm sau lại chờ được một Diệp Ninh khóc thút thít.
“Diệp Dao, ta gặp phụ hoàng rồi, ông ấy không giống như những gì ta nghĩ hu hu.” Diệp Ninh nhỏ bé nhìn cực kỳ đáng thương: “Nhìn phụ hoàng đáng sợ lắm. Ông ấy còn uống hết trà của mẫu phi nữa! Mẫu phi vẫn chưa kịp uống mà hu hu!”
Tối hôm qua cậu bé suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy sức khỏe của mẫu phi quan trọng hơn, phụ hoàng làm như vậy là không đúng.
“Phụ hoàng?” Diệp Dao nhớ tới ánh sáng xanh mang theo cảm xúc vui vẻ ngày hôm qua.
Hóa ra không phải là Nhàn quý phi, mà là phụ hoàng?
Diệp Dao nhất thời có chút hoảng hốt, không biết nên suy nghĩ thế nào. Cô bé cảm thấy có chút kinh ngạc lại có chút mới lạ, càng nhiều hơn là cảm giác có chung kẻ thù với Diệp Ninh.
“Đấy là trà giúp mẫu phi ngươi đuổi hàn khí, vậy mà ông ấy lại uống hết!” Diệp Dao hừ nhẹ nói: “Đừng cuống, ta lại nấu cho ngươi một chén nữa.”
“Cảm ơn ngươi, Diệp Dao. Đồ này cho ngươi, ngươi cầm lấy đi.” Tiếng khóc của Diệp Ninh lập tức im bặt, đẩy cái hộp gỗ đến trước mặt cô bé.
Hôm nay, trong hộp gỗ không chỉ có nguyên liệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-tu-thuc-xuyen-ve-roi/343023/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.