Chương 40
Một tiếng "rầm" vang lên.
Đình Dương khẽ khuy xuống, máu từ từ thoát ra khỏi người của anh. Một cảm giác đau đớn kéo đến làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Trâm Anh bị đẩy ra ngoài nhưng cô vẫn ý thức được và đứng dậy, cô đi đến gần Đình Dương.
- Đình Dương! Anh đừng xảy ra chuyện gì! Xin anh...! - Cô nói gấp gáp, lệ từ hai khóe mắt của cô dâng trào.
- Trâm Anh...? Em... đã... đã... về rồi! - Đình Dương yếu ớt nói. Môi của anh nở một nụ cười đầy ấm áp.
- Em đã về rồi! - Trâm Anh nghẹn ngào. - Anh phải tỉnh dậy đó! Em có nhiều điều muốn kể cho anh...!
Cô vừa dứt lời thì xe cấp cứu cũng đã đến, Đình Dương lại một lần nữa phải vào viện...vì cô, Trâm Anh.
Phía bên kia đường, Mai Anh vẫn đứng đó, đôi chân của cô lại không thể duy chuyển trong giây phút gấp rút ấy. Cô chỉ biết đứng đó và đã quan sát tất cả, những sự việc vừa xảy ra. Trái tim đáng ghét của cô lại nhói lên làm cho cô cảm thấy khó thở đến ngộp thở. Cô nhẹ đặt bàn tay của mình lên nơi trái tim và xoa nhẹ.
Mọi chuyện...rồi cũng sẽ ổn thôi!
* * *
Lúc Mai Anh đến tới bệnh viện thì Bảo Lâm cũng đã đến vài giây sau đó. Bảo Lâm đi nhanh đến chổ của Trâm Anh, anh xoay cô một vòng rồi hỏi dồn dập. - Em không bị sao chứ? Tại sao lại không cẩn thận mà để vào đây?
- Em không sao! Chỉ là bị thương nhẹ thôi! - Trâm Anh yếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-dau-vi-toi-u/861867/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.