Chương 5
Minh Tuấn ôm chầm lấy cô tỏ vẻ bức xúc, cảm giác có lỗi vẫn chưa bao giờ hết. Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên, cô biết anh trai rất thương cô, nhưng anh cũng đâu cần phải làm to chuyện như thế.
- Anh, mình về thôi. - Cô nhìn anh ngượng ngùng, các chị y tá đang dán cho cô nhiều đôi mắt đáng sợ.
- Em giả ngốc đấy à? Anh biết em buồn nhưng xin em, đừng nên đau lòng quá, sau này anh sẽ giúp em việc đi lại. Em cũng có thể dùng chân giả mà, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Em chấp nhận được không? - Giọng Minh Tuấn chầm xuống, khuôn mặt của vẫn hoài cái nét buồn buồn.
Cô nhìn anh mà ngơ ngác, chân giả? Đi lại khó khăn? Anh bị sao vậy?
- Em ở lại bệnh viện vài tuần nữa nha. Anh hứa, ngoài việc đi làm, anh sẽ đến ngaycanhj em, giúp em mọi thứ em cần và...- Minh Tuấn kể ra hàng loạt điều, nhưng anh chưa hết câu thì bị cô ngăn lại.
- Được rồi, được rồi.- Cô như đang bị tra tấn bởi một thứ gì đó.- Anh bị sao thế? Chân em ổn cả rồi mà.
Minh Tuấn ngước đôi mắt ngơ ngác của mình nhìn về phía chân của cô. Là hai chân chứ không phải một, đôi chân nguyên vẹn chỉ có mỗi vết băng nho nhỏ đang trụ trên cái chân mượt mà của cô. Đôi mắt một lần nữa duy chuyển đến vị trưởng khoa đang nhìn anh như có ý cười. Hai tai của anh như tím tái đi vì giận.
- Ông à, ông biết cháu lo lắm không chứ? Cháu cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-dau-vi-toi-u/861909/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.