“A… Đại ca đã trở lại”
Tiếng bọn con trai hò hét khiến Mai Phương đang lui cui với mấy thùng nước phải ngoảnh mặt lại. Tiếp theo đến lượt cô bé kích động quay ra lay lay vai Hiểu Hân.
“Đ.ó..đó là anh Vũ Phong.”
Hiểu Hân vốn không để ý, nhưng nghe thấy cái tên Vũ Phong khiến Hiểu Hân hơi chững lại, không phải chứ? Hiểu Hân đứng thẳng người quay lại để xác nhận.
Bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt Hiểu Hân không thể hiện ra một chút thái độ nào nhưng trong lòng thì thấy có chút phiền hà. Cái tên muốn tránh xa trong phạm vi 100m trở lên đang đứng ngay trước mặt. Ngay từ đầu, trước khi nhận lời làm quản lý đội bóng cô phải nhớ ra cát tên có thần kinh vận động cao này có khả năng ở đây nhất chứ.
Vũ Phong cười cười, tiến về phía Hiểu Hân sau đó thả chiếc ba lô xuống chỗ tập trung đồ của đội. Hắn chìa bàn tay về phía Hiểu Hân.
“Anh là đội trưởng Vũ Phong, hậu cần của đội nhờ cả vào em.”
Hiểu Hân lờ cái bắt tay của Vũ Phong, quay người cúi xuống làm tiếp công việc. Thấy không khí quái dị, Mai Phương nhanh trí giơ tay nắm chặt bàn tay Vũ Phong.
“Bọn em là người mới, mong đội trưởng giúp đỡ.”
Đã quen với thái độ lạnh lùng của Hiểu Hân, Vũ Phong không hề thấy mất mặt hay ngại ngùng. Cơ hội được tiếp cận cô bé gần như vậy Vũ Phong tin mình sẽ làm cho cô bé băng giá này ấm dần lên. Vũ Phong nhanh chóng vào sân tập, nện bóng chan chát trên sàn, rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-hay-doi-anh/1408596/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.