“Mày là người chơi à?”
Ninh Túc nhìn con quỷ mặc áo đen ở trước mặt, “Ò, hay phải nói mày trước đây từng là người chơi à?”
Con quỷ lẳng lặng đứng đối diện cửa sổ, hình như đang rất cố gắng để nhớ lại, thế nhưng chuyện này có vẻ quá khó đối với hắn.
Mất một hồi lâu hắn vẫn không trả lời được Ninh Túc.
Ninh Túc nghĩ đến ông lão và cậu nam sinh đeo cặp sách kia, cũng không có ai trong số họ biết mình đã chết cả.
Nếu người trước mặt cũng là người chơi, hơn nữa còn có thể nhớ ra thì hắn đã nhận ra bản thân mình chết rồi.
Ninh Túc không để hắn suy nghĩ về vấn đề này nữa, cậu nói với hắn: “Tao không biết tại sao mày lại sắm vai áo đen, nhưng mày hoặc là ai đó trong con tàu này dường như có thể kết nối với anh ta.”
“Nếu có cơ hội thì mày hãy chuyển lời này đến anh ta, không phải là tao đã hại chết anh ta, là anh ta tin tưởng Lâm Lương, là người trong thôn, là hệ thống.”
“Tao tiến lên một bước đó không phải vì cảm giác tội lỗi, mà chỉ vì tiếc nuối thôi.”
Con quỷ kia nghe xong thì bỏ đi.
Ninh Túc nhìn mấy người giãy giụa trên giường trong đêm tối, thầm nghĩ không chỉ có xác chết đang đi con đường âm phủ này, mà ngay cả người chơi cũng vậy.
Người chết ý thức được tử vong, còn người chơi thì hòa giải với cái chết trong lòng họ.
Chỉ là không biết có bao nhiêu người có thể hòa giải đây.
Ninh Túc xoay người leo lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904322/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.