Nó dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thấy anh theo phản xạ nó đứng dậy lùi ra xa, anh nhìn nó cười khổ:
- Nhóc à, không cần phải sợ chú vậy đâu, chuyện lần trước…chú xin lỗi…
- Tại sao chú lại ở đây? – Nó vẫn cái tư thế phòng thủ đó
- Đây là nhà tôi, tôi phải hỏi nhóc câu đó mới đúng chứ! Nhóc đột nhập vào nhà tôi à?
- Đây…đây là nhà chú? – Nó tỏ vẻ ngạc nhiên
- Ừ, đây là nhà chú.
- Còn ngôi nhà lúc trước?
- Cũng là của chú, nhóc biết đấy, những người giàu có thường mua nhiều nhà để nghỉ ngơi mà, haha! – Anh cười đùa – Bộ có chuyện gì sao?
- Không hẳn…chỉ là…trước kia những người ở đây là hàng xóm của gia đình tôi, tôi cứ tưởng không còn ai ở đây nữa nên mới…
- Là tôi, người đó chính là tôi! – Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt nghiêm túc.
Nó ngơ ngác.
- Trước kia gia đình tôi ở đây, cũng là hàng xóm của nhà nhóc. Mười lăm tuổi bố mẹ tôi sang nước ngoài định cư và gây dựng sự nghiệp. Trước kia nhóc tối ngày dính chặt lấy anh đây, không cho anh rời đi nửa bước, không ngờ…giờ lại quên anh…
- Gì chứ, có sao? – Mặt nó bắt đầu đỏ – Mà…mà…anh gì chứ, chú già đầu rồi đấy!
- Thật ra tôi hơn em cũng chỉ có tám tuổi, mặt vẫn còn đẹp trai, phong độ ngời ngời đây. – Anh đắc ý, tiến lại xoa xoa đầu nó – Lúc nhỏ em còn hay bắt anh trèo lên cây hái mận cho em đấy, nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhok-con-chu-yeu-chau/565418/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.