Editor: Luizy Unisy
Cây già đong đứa, suối nhỏ róc rách.
Hoang vu, cô tịch!
Diệp Húc chở hai người đi, không bao lâu sau đã đi tới Đoạn Trường nhai.
Dương Quá còn có chút kinh hồn chưa định nói: "Ta. . . Chúng ta bay lên trời? Thần. . . Thần tiên. . ."
Diệp Húc không để ý đến Dương Quá, chở hai người nhảy xuống hàn đàm bên dưới Đoạn Trường nhai.
"Ùng ục ùng ục!"
Lúc hai người xuyên qua hàn đàm, trước mặt xuất hiện một căn nhà cỏ tranh cũ rách.
Muôn hoa đua thắm khoe hồng, ong mật bay lượn từng đoàn.
Thế nên không khí cũng như quệt mật, tản ra mùi vị ngọt ngào.
"Kẽo kẹt!"
Người trong căn nhà cỏ tranh, hình như cũng nghe được âm thanh ở phía ngoài, chậm rãi đẩy ra cánh cửa.
Tiếp theo, một nữ tử da như bạch ngọc, mặc trêи người bộ trang phục trắng sáng như tuyết, mái tóc đan dài bóng mượt, tựa như một vị tiên tử xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Cô cô! " Dương Quá lập tức lấy lại tinh thần, kϊƈɦ động kêu to.
Trêи mặt Tiểu Long Nữ không hề có vẻ sợ hãi, mà lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, phát ra giọng nói vô cùng trong trẻo: "Quá Nhi."
Mười sáu năm biệt ly, khiến cho hai người chịu đủ nỗi tương tư đau đớn, không cách nào kiềm chế mà ôm lấy nhau thật chặt.
Diệp Húc nhìn gương mặt ngọt ngào của Tiểu Long Nữ, không khỏi âm thầm than thở: "Khó trách Dương Quá sẽ si tình như thế với Tiểu Long Nữ.
Lúc này, Quách Tương ở một bên hắng giọng một cái, nói: "Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhom-chat-bao-li-xi-chu-thien/2121565/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.