Nhìn chằm chằm vào Tần Minh Hoàng, Kỷ Luân phát giác rau thơm bên cạnh không thích hợp, nhưng hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái.Bất quá là đang phát sinh hành vi kiếm ăn mà thôi, loại sợi mỏng màu lam này trước kia hắn thường xuyên thấy, đó là một loại sinh vật Không Hải, không ở trong thực đơn của tộc đàn bọn họ, hắn không để ý tới chúng nó, tựa như cá mập trong biển không để ý tới san hô không thể ăn.Tần Minh Hoàng mở cần gạt nước ra, đưa xe rời khỏi khu vực này, cẩn thận tránh đi những cái sinh vật màu lam quỷ dị đó.Lại đi về phía trước, sắc trời sáng lên, rốt cuộc cô nhìn thấy một cái trấn nhỏ ở ven đường.
Có thể xuất hiện ở địa phương thế này, trấn nhỏ đương nhiên không thể có nhiều phồn hoa, chỉ như các loại thị trấn không phát đạt bên đường.
Tần Minh Hoàng lái xe vào thị trấn, thấy hai bên phần nhiều là tòa nhà hai tầng, ba tầng, bên ngoài phủ bụi, cửa sổ đóng chặt.......!không thể nào, chẳng lẽ thật sự tận thế?Tần Minh Hoàng mới vừa nghĩ như vậy, liền thấy trên đường phía trước có hai người đàn ông chạy tới, hai người này bước chân vội vàng, trên tay một người cầm theo cái túi, lộ ra đồ ăn đặt trong túi, hai người đều cầm súng.Thấy rõ bộ dáng bọn họ, Tần Minh Hoàng thầm nghĩ không ổn, hai người này nhìn qua là vừa cướp đoạt xong.Hai người kia cũng thấy chiếc xe này của cô, sắc mặt vui vẻ, chuyển hướng chạy tới.“Dừng xe!” Bọn họ giơ súng hét lớn với cô, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhom-tien-sinh-ky-quai/622097/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.