Đồ bị vứt đi vào ngày hôm qua, bây giờ Thẩm Độ đi tìm, làm sao có thể tìm được nữa. Rác trong thùng rác cũng đã bị công nhân làm vệ sinh trong tiểu khu lấy đi lúc sáng sớm ngày hôm nay rồi.
Thẩm Độ đổ tất cả rác trong thùng rác ra, cũng không tìm được.
Thẩm Uyển Thu từ trong nhà đi ra, thấy con trai đang lục lọi trong thùng tác, bà vội vàng đi đến khuyên nhủ: "Tiểu Độ, bỏ đi con, đồ mất thì mất rồi, mua một cái mới là được mà, chỉ là một quả cầu pha lê thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cần gì phải —-"
Bà còn chưa nói hết câu, Thẩm Độ đã ngước mắt nhìn về phía bà, giọng nói của cậu rất lạnh lùng, nói: "Vậy mẹ có biết không, một đồ vật chỉ là bình thường đối với mẹ, nhưng lại là trân bảo của người khác."
Thẩm Uyển Thu ngây người.
Bà nhìn con trai, bỗng nhiên không nói thành lời.
Bà trầm mặc một lúc lâu, mới không nhịn được hỏi: "Tiểu Độ, đó là quà người khác tặng cho con sao?"
Nếu như không phải là vật rất trân quý, bà tin chắc Thẩm Độ sẽ không tức giận đến như vậy.
Thẩm Độ không trả lời, cậu xoay người sải bước đi ra ngoài.
Thẩm Uyển Thu nhìn bóng lưng con trai, đứng ở cửa rất lâu.
Cho đến khi Thẩm Độ đã đi xa, bà mới buông một tiếng thở dài, xoay người đi vào nhà.
Lê Tuyết vẫn đang khóc, thấy Thẩm Uyển Thu trở lại, cô ta vội vàng tiến lên, "Dì, anh Thẩm Độ có trách con không ạ."
Thẩm Uyển Thu nhìn cô ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-em-hang-mong/1603114/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.