Theo câu nói kia của Đường Xuân Sinh, mặt Khương Nhập Vi thoắt đỏ bừng, hồi lâu mới tỉnh lại được.
Đường Xuân Sinh như thấy cảnh lạ, tấm tắc khen ngợi, ánh mắt còn đầy ý trêu tức.
Sau đó Khương Nhập Vi cũng không muốn thua, cứng rắn nói: "Chỉ là hôn môi mà thôi, chuyện bình thường, cậu làm trò quái gì mà nháy mắt thế?"
Đường Xuân Sinh "Nga" một tiếng, đột nhiên nói: "Không biết là chỉ mình cậu ngọt hay người khác cũng thế?"
Khương Nhập Vi xù lông, cảnh giác nói: "Cậu lại định làm gì?"
Đường Xuân Sinh chỉ nhìn cô mỉm cười, sau đó nàng đứng dậy rời đi.
Nhưng không đi được, tay áo bị người kia gắt gao kéo lấy.
Người đã túm lấy nàng không nói gì, đến đầu cũng không nâng, nhưng cả cái cổ đang gục xuống lẫn những ngón tay siết chặt kia đều cứng ngắc.
Đường Xuân Sinh định gỡ ngón tay cô ra, Khương Nhập Vi vẫn không nhúc nhích.
"Sẽ không đi tìm người khác." Đường Xuân Sinh nghĩ một lúc, cười hì hì nói.
Khương Nhập Vi mím chặt môi, buông lỏng ngón tay. Cô không thể lí giải được tại sao mình lại làm như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ "Cậu ta có thể nào sẽ đi tìm người khác thử xem", tay đã nhanh hơn não níu lại —— lúc này thật muốn chặt ngón tay đi mà quên đi.
Mạnh đứng lên từ sô pha, đi hai bước muốn bỏ đi trước nàng, nhưng Khương Nhập Vi vẫn không nhịn được nói: "Đường Xuân Sinh, cậu cũng đừng coi tôi là đồ ngu. Nếu như cậu thật sự là tiên tử, nếu đã đứng trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181776/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.