Tuy Khương Nhập Vi đã tiếp nhận cái thế giới điên cuồng này, nhưng tình trạng trước mắt quả thực điên cuồng hơn bất cứ chuyện gì từng xảy đến với cô.
Cô ngồi như vậy nhìn Đường Xuân Sinh tiến lại gần.
Đường Xuân rướn người ôm cổ cô, hai chân dán sát hai chân cô, cố gắng gần kề hết mức có thể. Áo len đã rơi xuống từ trong tay cô, che khuất phong cảnh trước ngực. Nhưng lực chú ý của cô từ lâu đã tập trung trên khuôn mặt kia, ánh mắt phủ sương mù lười biếng, bên môi cười thực hưởng thụ lại như chưa thoả mãn. Nàng hôn cô, không vội vã, chỉ chầm chậm liếm. Đầu lưỡi mềm mại cũng không cố tiến vào giữa làn môi, vẫn luôn chỉ lượn lờ trên đôi môi cô.
Vì sao còn chưa đẩy nàng ra?
Khương Nhập Vi tự hỏi.
Tỉnh lại từ trong bóng tối, cô tựa trên phần bụng trần trụi của người con gái kia, tay cuộn lên áo len của nàng, hai khuỷu tay chống ở hai bên người, che phủ lên người nàng như muốn giam cầm nàng lại. Trong chốc lát cô gần như không có cách gì tin mình đã thật sự làm vậy, kinh hãi ngẩng đầu.
Mình sao có thể đẩy người kia ra dưới thân như thế này?
Người kia rốt cuộc là ai?
Khương Nhập Vi muốn hỏi, liền hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi chậm rãi di động kia liền thuận thế trượt vào, tiếp tục lượn lờ trên hàm răng của cô. Khương Nhập Vi cảm thấy dường như thực thích hành động này, đôi mắt khép hờ lại, hành động kia thực quá phóng đãng. Cô để cho Đường Xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181779/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.