Trong lớp buổi tối, Khương Nhập Vi lặng lẽ soi trên nắp hộp cơm sáng bóng, phát hiện dấu răng dưới môi đã biến mất.
Coi như chuyện linh tinh này đã qua rồi. Khương Nhập Vi yên lặng nghĩ, thu hồi tâm trạng chuyên chú ôn tập.
Nhưng đến đêm Đường Xuân Sinh vẫn như cũ muốn chen vào phòng cô, chút kiên nhẫn cô vất vả gom được ngay lập tức bị uổng phí.
Hai người chặn ở cửa phòng, trợn mắt nhìn nhau.
"Cậu có phòng riêng của mình!"
"Trời lạnh, ngủ một mình rất lạnh."
"Mở điều hòa."
"Khó chịu!"
Tiếp tục nhìn nhau chằm chằm.
"Cậu sợ cái gì?" Đường Xuân Sinh nhướn mày.
"Sợ cậu?" Khương Nhập Vi hừ lạnh trả lời.
Đường Xuân Sinh đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo Khương Nhập Vi, làm như thể bị ức hiếp.
Khương Nhập Vi bị nàng dọa sợ, vội vã ngửa ra sau, Đường Xuân Sinh chen vào thành công.
Khương Nhập Vi đau đầu nhìn nàng đắc thắng lao lên giường.
"Mau tới nha, mau tới nha." Đường Xuân Sinh còn khoái trí kêu to.
Khương Nhập Vi tức khắc cảm thấy giường đệm ấm áp kia không còn chút gì hấp dẫn nữa. Ngẫm lại, vừa lúc Đường Xuân Sinh ở đây, cô lấy hộp gỗ ra.
Đường Xuân Sinh vừa nhìn động tác của cô, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm bên cạnh chờ.
Đặt ba lá vàng đã ghép lần trước thật cẩn thận xếp sang một bên, Khương Nhập Vi bắt đầu sắp xếp các lá còn lại.
Cô lấy ra ba lá, một lá có một đường vòng cung lên, một đường vòng cung xuống, một đường hình chữ V.
Khương Nhập Vi cau mày nhìn, nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mong-huu-lenh/181782/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.