5. Tranh thủ quán vắng khách, tôi chạy tót ra ngoài. Một lát sau cầm về hai ổ bánh mì kẹp chả lụa. Tôi đưa cậu ta một cái.
- Nè, ăn đi. Tớ định ăn cả hai nhưng chợt nhớ ra là phải hạn chế ăn, không khéo mập ú lên thì…… Ăn hộ tớ!
Lần khác, tôi mua về hai cái bánh paparoti.
- Anh Nguyên bảo tớ đi mua mà cuối cùng lại không ăn. Bực mình thật đấy. Đi từ đây sang bên kia đường cũng mệt chớ bộ. Ăn hộ tớ!
Anh Nguyên ở đâu thò cái đầu ra.
- Anh có nhờ em mua bánh hồi nào đâu?
- Đấy. Đến nhờ em đi mua mà cũng quên.
Tôi lấp liếm rồi nhanh chóng lẩn vào trong. Cuối ngày, khi thả tôi trước cửa nhà và đợi tôi tháo mũ bảo hiểm trả, anh Nguyên cười.
- Em gái anh falling in love rồi ấy nhỉ?
- Không có đâu ạ.
Tôi đáp tỉnh bơ và rõ ràng. Rồi nhanh chóng vào nhà. Đúng là vậy mà.
Đến ngày nhận lương, tôi nói nhỏ với anh Nguyên.
- Anh nè, tiền lương tháng này của em á……
- Sẽ bị trừ đó nhóc. Em đã làm bể mấy cái ly, biết không hả?
Tôi nhăn mặt.
- Đồ độc tài. Nhưng mà em không nói chuyện đó. Anh nè, tiền lương của em, anh có thể lấy bớt cho vào tiền lương của Điền không?
Anh Nguyên nhìn tôi, ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thích thú, vẻ tinh quái. Tôi ghét ánh mắt đó. Lúc nào nó cũng khiến tôi có cảm giác như thể mình bị bắt quả tang khi đang làm một việc gì đó vụng trộm.
Tôi nói phủ đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-mua-dong-roi-xuong/180780/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.